13/11/10

Happy birthday, my dear Captain

Được viết bởi

***

Bây giờ 0g ngày 13.11.2010 ở Nhật aka Captain nhà mình đã bước sang tuổi 38 rồi đó :p

Photobucket

Hôm nay sinh nhật anh nên quyết định dành một entry để nói với anh (nói như thể nào giờ chưa bao giờ dành riêng một entry cho anh vậy :p) Nhắc đến Kimura, mình cứ nhờ hoài ấn tượng lần đầu tiên thấy anh trên show SMAPxSMAP lúc Shun nhà mình làm khách mời trong trò chơi bắn cung: không thích xD Cảm thấy anh có vẻ tự phụ, tự cao xD Về sau, con em mình còn “nhắc” cho mình nhớ lúc ra ranking AnAn 2008 mình ngồi than thở “ông này” già rồi mà sao năm nào cũng đứng nhất, để Shun nhà mình lẹt đẹt gần chót xD Lúc đó khái niệm về anh rất mơ hồ. Có đọc qua profile của SMAP biết thêm một điều cơ bản về anh: làm nên hiện tượng KimuTaku, drama nào rating cũng cao chót vót, là ông vua quảng cáo….

Nhưng khi đã “quen” với SMAP rồi, coi nhiều show rồi thì mới nhận ra KimuTaku chỉ là một phần của sự tuyệt vời mang tên Kimura Takuya :p Ở Kimura, các tính cách hòa hợp và cân bằng một cách đáng kinh ngạc: rất cool nhưng cũng cực kỳ dễ thương, hay cà khịa, thích bắt nạt người ta nhưng lại rất gần gũi và thân thiện. Anh nói nhiều nhưng sâu sắc, biết quan tâm, rất nghiêm túc, có một chút bướng bỉnh, nổi loạn nhưng lại nguyên tắc và cổ điển. Đôi khi thấy anh quá hoàn hảo đến hư ảo và không thật, nhưng đôi lúc thấy anh rất bình dị và con người.

Mình hay đọc người ta (fan lẫn non-fan) viết về SMAP, tất nhiên là có cả anh :p Có người nói Kimura như một ông vua không ngai của showbiz Nhật, sức hấp dẫn của anh lớn đến độ anh không cần làm gì chỉ cần ngồi đó đọc từ điển thôi rating cũng đã cao chót vót.

Có người lại nói sức hấp dẫn của Kimura không “chèn ép” người khác, mà tự bản thân sức hấp dẫn đó tạo cho anh một nét rất riêng, không lẫn vào đâu được, dù muốn dù không bạn vẫn chú ý đến anh. Dĩ nhiên sự chú ý đó đôi khi cũng là từ anti-fan (mình nghĩ lượng anti-fan của anh chắc chẳng kém gì lượng fan vì có năm anh cùng lúc đứng đầu cả 2 bảng xếp hạng: “Người đàn ông được yêu thích nhất của năm” và cả “Người đàn ông bị ghét nhất của năm”) Có một bạn non-fan từng viết: “Khi Kimura cười, người ta nói anh giả tạo, lúc anh không cười, người ta nói anh phá không khí; lúc anh đùa giỡn, người ta nói anh tìm cách thu hút sự chú ý; lúc anh nghiêm nghị, người ta lại nói anh tỏ thái độ tự cao. Đó là điều tuyệt vời về Kimura” – dù làm bất kỳ điều gì, anh cũng là tâm điểm của sự chú ý (cái này đọc trên blog của một bạn, bạn dẫn lại câu nhận xét của một bạn Nhật lúc xảy ra vụ tranh cãi giữa fan SMAP và fan "nhóm kia" về chương trình MS đợt rồi)

Nhưng nhớ nhất là câu nói này: “Rất khó làm Kimura Takuya – lúc nào cũng được đánh giá quá cao, nhưng cũng luôn bị đánh giá quá thấp.”

“Được đánh giá quá cao” đồng nghĩa với sự kỳ vọng cũng cao. Những người từng hợp tác với anh, các staff cũng thừa nhận vì lúc nào anh cũng làm tốt hơn mong đợi nên rất tự nhiên mọi người đều nâng cao sự kỳ vọng với anh. Công chúng cũng vậy. Họ lúc nào kỳ vọng anh làm nên thành công, mà thành công so với chuẩn mực Kimura Takuya chứ không phải của những người khác. Vì vậy, khi anh làm gì đó không như họ kỳ vọng thì ngay lập tức họ sẽ phê phán anh, giới truyền thông cũng lợi dụng cơ hội đó để vùi dập anh vì không có gì thu hút công chúng bằng “sự thất bại” của Kimura Takuya – người vốn nổi tiếng làm nên hiện tượng và gần như là hoàn hảo. Họ cố tình “quên” đi một điều là “sự thất bại” đó cũng là dựa trên chuẩn mực của Kimura Takuya, và nếu so với người khác thì đó vẫn là “thành công.”

“Luôn bị đánh giá quá thấp” là bởi mọi người cứ mặc nhiên coi những điều anh làm được là bình thường, là hiển nhiên phải vậy. Chứ chẳng ai nhớ rằng anh, cũng giống như bao người khác, phải làm việc cật lực, cũng phải học từng lời thoại, luyện tập hết mình cho công việc.

Nhưng bản thân Kimura thì không nghĩ vậy. Anh nói nếu nghĩ vậy thì anh sẽ không bao giờ tiếp tục được, nhưng anh xem đó là nguồn năng lượng để anh cố gắng nhiều hơn. Đối với mình, đó cũng là sự tuyệt vời của Kimura. Đủ bản lĩnh để phớt lờ những áp lực, nhưng cũng đủ can đảm, gan góc để biến áp lực thành năng lượng cho bản thân để tiếp tục đi tới.
Nói nhiều, nói dai vậy chỉ để “tỉ tê” “tâm tình” nhân ngày SN anh thôi á :p
--------------------------------------------
SN anh, lót tót đi dịch một bài anh nói về Kimura Takuya trong Kaihouku xD

Myojo tháng 11, 1996
Kimura Takuya
Photobucket

Với tôi, “Kimura Takuya” không chỉ là tên mà còn là sự tồn tại của tôi. Nếu cơ thể tôi chia thành bốn phần, thì Ki () là đầu, Mura ()” sẽ là nửa thân trên còn Taku ()” là hông và ya () là chân…Nếu bạn chạm vào nó, chắc chắn tôi sẽ thấy sượng đó.

Để Kimura Takuya là Kimura Takuya, thì có những điều không thể thiếu, dù bất cứ giá nào. Trước hết là sự nghiêm túc. Trong công việc, khi rảnh rỗi, lúc riêng tư hay cả khi làm những điều ngớ ngẩn. Khi lướt sóng, tôi không còn khái niệm về thời gian. Tương tự cũng như khi tôi câu cá. Ngay cả khi không thu được gì, tôi vẫn làm những việc đó trong khi vui vẻ “một cách nghiêm túc”. Dĩ nhiên, ngay cả lúc đóng phim, ca hát, trên các chương trình TV, trong tất cả mọi thứ, tôi đều thực hiện một cách nghiêm túc.

Tiếp theo là “cái trán nhăn.” Khi tôi thật sự tập trung vào cái gì đó, có vẻ như trán tôi sẽ nhăn lại. Nó xảy ra khi tôi nhìn cái gì đó, nghe cái gì đó hay sờ cái gì đó. Có vẻ như cái trán nhăn đó là tín hiệu cho biết tôi đang tập trung. Nhưng người ta thường hiểu lầm nó. Họ hỏi: “Anh đang giận à?”
 
Kimura Takuya là tên do cha mẹ tôi đặt và tôi luôn được gọi như thế từ khi sinh ra, còn KimuTaku thì không. Vào thời điểm nào đó nó tự nhiên xuất hiện và lan ra xung quanh mà không hề theo ước muốn của tôi. Lúc đầu tôi thấy lúng túng, nhưng bây giờ tôi đã quen với việc bị gọi là “KimuTaku”. Nói cho bạn biết, tôi thật sự thừa nhận sự tồn tại của nó đó. Khi tôi ra ngoài ăn, nếu có 100 người thì 97 người sẽ nói: “A! KimuTaku kìa!” Ở hậu trường, ngay cả khi tên Kimura Takuya được viết trên cửa, người ta đi ngang qua vẫn nói: “KimuTaku à!” Có một trò chơi trong đó bạn gọi từ tiếng Anh từ các chữ kanji. Như khi bạn viết “shitto (嫉妬)”người chơi phải đọc thành “jealousy”. Trường hợp của tôi cũng giống vậy.

Hình như KimuTaku là cái gì đó mang tính đại chúng. Tôi không bao giờ quên được một chuyện. Cách đây vài năm, khi phóng viên của một tạp chí tuần chụp hình những người đang đứng xung quanh tôi, tôi đến gặp anh ta và nói: “Anh dừng lại đi!” Người đó nghiêm túc nói: “Kimura-san là người của công chúng nên chúng tôi có quyền biết [những người bên cạnh anh]” Lúc đó tôi nghĩ “À…vậy sao..” nhưng dĩ nhiên là tôi không thể đồng ý với câu nói đó.

Có lẽ KimuTaku là cái gì đó người ta có thể ra vào thoải mái. Nó không phải là tòa nhà, nó là cái gì đó tương tự như một công viên ngoài trời, mở rộng cửa chào đón mọi người. Trong “công viên KimuTaku” đó, người ta có thể chơi và tưởng tượng nhiều thứ mà không cần sự cho phép. Với những người không có hứng thú, họ sẽ bỏ qua. Có vẻ như nó cũng là điều gì đó mà bản thân Kimura Takuya tôi cũng thích chơi đùa. Đôi khi rất vui, nhưng không phải lúc nào cũng vậy…

Trên chương trình radio của mình, tôi từng tự giới thiệu “Xin chào, mọi người! Đây là DJ KimuTaku!!” Lúc đó 70% là tôi đang cười nhạo KimuTaku, vì tôi luôn nghĩ KimuTaku ở cấp độ thấp hơn Kimura Takuya. Nếu Kimura Takuya chạy ào ào trên xe tải thì KimuTaku chạy theo phía sau.

Ở nơi làm việc, Kimura Takuya chăm sóc cho tôi. Tôi cảm thấy nhìn bản thân mình một cách khách quan, như qua con mắt của nhà sản xuất, là điều quan trọng. Nếu tôi không hiểu việc tôi đang khiến mình đang làm, tôi sẽ không thể chịu trách nhiệm về nó và đó là cũng thái độ không tôn trọng những người xung quanh. Có những lúc người ta chuẩn bị công việc cho tôi và tôi chỉ cần tham gia vào đó. Nhưng bây giờ tôi là người chuẩn bị công việc đó. Khi quay SMAPxSMAP, tôi là người của SMAPxSMAP. Khi được phỏng vấn, tôi cũng là người của tạp chí đó. Tôi luôn ở phía nhóm chế tác.

Vì đã từng đến nhiều nơi làm việc nên khi thấy mọi người làm việc chăm chỉ, tôi lại nghĩ: “Tuyệt thật…” Do đó, tuy đang sống là Kimura Takuya, nhưng nếu có thể chọn được sinh ra lần nữa, tôi sẽ không chọn làm Kimura Takuya nữa. Chỉ một lần là đủ. Không có phần hai. Nếu không nghĩ như vậy, tôi sẽ không thể nào đi tới, đúng không?

Myojo tháng 2, 2002

Nụ hôn

Photobucket

Cách đây vài năm tôi từng hát bài Hajimete no Chu (Nụ hôn đầu) ở concert. Đó chẳng phải là bài hát chủ đề của một anime sao? Lần đầu tiên nghe bài hát đó, lời bài hát đã cho tôi cảm giác muốn hôn. “Ohh…tôi quả thật có cảm giác đó.” Vì vậy tôi quyết định hát solo nó ở concert.
 
Từ “chu” (nụ hôn) có vẻ như cũng cho ta biết tuổi của người nào đó. Đó là từ chúng ta biết trước từ “kiss” hay “kuchizuke” (hôn). Nếu đối tác của ta không có cảm giác mạnh mẽ muốn hôn thì đó chẳng phải là nụ hôn hoàn toàn không có cảm giác sao? Tôi từng có những nụ hôn không đủ chuẩn và cũng không có cảm giác. Khi còn rất nhỏ, lúc tôi vẫn còn là một đứa nhóc, nếu không muốn hôn, tôi sẽ từ chối và quay mặt đi. Ngược lại, khi muốn, thì dù phải đuổi theo người đó, tôi vẫn muốn hoàn thành ước muốn đó (cười).

Khi tôi hôn người nào đó, cảm giác thật tuyệt vời, và khi được ai đó hôn, đó là cảm giác tuyệt vời đến độ tôi không nghĩ mình có thể chịu được. Nó giống như khi tôi đến bãi biển và các cơn sóng cứ chạy về phía tôi. Năng lượng chạy đến với tôi. Dù cảm thấy: “Mình đang làm cái quỷ gì vậy?!?” nhưng tôi vẫn thấy vui. Có lẽ không có gì khác có thể khiến tôi cảm thấy tuyệt như cảm giác này. Nếu bây giờ hát lại Hajimete no Chu, cảm giác có lẽ sẽ khác.

Mọi người hay nói với tôi những khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong “Sora kara Furu Ichioku no Hosi” là có rất nhiều cảnh hôn nhau. Nhưng với tôi, cảm giác hơi khác một chút. Tôi nghĩ đó là vì tôi đóng vai một gã đàn ông không thể yêu ai một cách thật lòng trong drama đó. Ngay cả khi có những dòng nhữ “cả hai hôn nhau đầy đam mê” trong kịch bản, tôi cũng không cảm thấy gì. Lúc quay phim, tôi có cảm giác bạn diễn mà tôi đang hôn là bức tượng. Ngay cả khi xem lại cảnh quay, tim tôi cũng không đập nhanh hơn hay cảm thấy điều gì khác.

Tuy nhiên, khi đến Yuko (nhân vật của Fukatsu Eri), ngay cả khi mặt cô ấy gần với mặt tôi hơn một chút, tôi đã cảm thấy: “Ồ! Không!!” Tôi nghĩ đó là vì khi Ryo, kẻ không có tính người, gặp Yuko, dòng máu con người bắt đầu chảy bên trong hắn. Khi hắn ta bắt đầu biết yêu, đó cũng là đầu tiên hắn ta biết đau khổ vì nó.
Có một cảnh trong phim tôi nâng mặt Yuko lên và hôn cô ấy. Lúc đó, tôi nên nói thế nào đây. Khá là đặc biệt. Không thể nói là chúng tôi chỉ vào vai để diễn tả cảm xúc đó. Khi đóng vai Ryo, là một diễn viên, tôi biết số phận và cảm xúc của nhân vật, biết Yuko là em gái mình nhưng phải đóng vai yêu cô ấy sâu sắc mà không hề biết sự thật đó. Đó là một điều rất buồn. Đó là điều mà bạn sẽ không gặp trong cuộc sống. Bây giờ nghĩ lại, dù tập cuối mang không khí rất nặng nề, nhưng tôi vui vì đã tham gia vào drama này.

Hôn là đặc quyền kỳ lạ và diệu kỳ của con người. Nó là đặc quyền mà các loài động vật khác không có. Vì vậy tôi không trao nụ hôn của mình cho những gì dơ bẩn. Điều tôi ghét nhất là khi một người đàn ông say rượu và một cô gái hôn nhau cách quán bar khoảng 15m. Người đàn ông đó vừa liên tục hôn cô gái vừa khăng khăng nói: “Không sao, không sao” Uhm, có lẽ tôi ganh tị với anh ta nhưng tôi thật sự ghét nó, cả về hoàn cảnh lẫn hình ảnh đó. Đó chắc chắn không phải là nụ hôn được thực hiện trong trạng thái tỉnh táo hay với cảm giác “thuần khiết”.

Tôi biết có sự khác biệt giữa việc “nhìn có vẻ trong sáng bên ngoài” và “thật sự trong sáng bên trong”. Dĩ nhiên, “chu” giữa bọn trẻ mẫu giáo là trong sáng. Nhưng điều đó không có nghĩa là những cảm giác trong sáng đó sẽ biến mất khi người ta trở thành học sinh trung học hay sinh viên đại học. Có thể là ở trên xe hay khi đứng chờ đèn xanh ở ngã tư, khi bạn cảm thấy “Chúng ta hãy hôn nhau ở đây,” thì cảm giác chân thành vẫn ở đó. Miễn là có sự chân thành đó, bạn thu hết can đảm tiếp cận đối tượng, thì ngay lúc đó cảm giác đó là “thuần khiết”. Đó chắc chắn là hành động khiến ta hồi hộp nhất.

Nụ hôn đầu tiên của tôi? Đó là khi tôi khoảng 5 tuổi. Với một cô bé tên Kumi. Khi đó chúng tôi chơi trò hoàng tử và công chúa và có vẻ như ba mẹ tôi không giận về chuyện đó. Đáng lẽ tôi nên làm những chuyện đó khi không có ba mẹ. Sau đó tôi cảm thấy mình đã có một trải nghiệm thật đặc biệt.

Vào khoảng thời gian này khi trường học bắt đầu kỳ nghỉ, chúng ta có nhiều thời gian rỗi hơn, vậy chẳng phải chúng ta sẽ có thêm năng lượng để yêu sao? Nhưng bây giờ, suy nghĩ của tôi về những chuyện đó đã thay đổi. Tôi không thể hiểu được kiểu suy nghĩ “Tôi có thể thử yêu xem sao”. Thay vì suy nghĩ đó, tôi nghĩ với tình yêu, bạn nên giữ một quan điểm nhất định. Cảm giác của bạn, những cảm giác bạn chuyển tải cho đối phương, hành động bạn thực hiện để thể hiện cảm giác đó, tất cả nên theo một khái niệm rõ ràng. Ý tôi không phải là bạn tạo tác cảm giác mà chỉ đơn giản là tôi muốn có thể dùng thước đo của bản thân để đo lường cảm giác của chính mình. Nếu có thể làm điều đó, tôi nghĩ, chắc chắn tôi sẽ có một tình yêu đầy lý thú và có nhiều nụ hôn tuyệt vời. Dĩ nhiên cuộc sống có thể khác đi. Dù các bạn là học sinh trung học hay là bạn bè thông thường, thì bây giờ đã là mùa hè, tôi hi vọng các bạn sẽ không bị ảnh hưởng bởi những yếu tố xung quanh.
Tôi thích cách mà Ahn Jung-hwan hôn chiếc nhẫn trong trận World Cup với Ý. Sau bàn thắng, anh ấy muốn chia sẻ hạnh phúc của mình với một người nào đó nên anh ấy làm thế. Điều đó thật sự tuyệt vời. Dù đến lúc đó tôi không thật sự ủng hộ Hàn Quốc, nhưng khi thấy hình ảnh đó tôi đã nghĩ: “Hàn Quốc là tuyệt nhất!”. Hide cũng vậy. Tôi nghĩ khi người ta từng sống ở Châu Âu thì họ thực hiện những hành động đó thật tự nhiên. Tôi cảm thấy có chút gì đó ghen tỵ.
Kiss
Kiss Kiss
Kiss Kiss
Kiss Kiss Kiss

Takuya

-----------------------------------------------

30 giây lăng xe quẳng cáo :p em sữa iu dấu nhà tui đã sub bài Hajimete no Chu ở đây. Mọi người có hứng thú down ủng hộ em nhỏ tí nha :p

10/11/10

Dear

Hôm nào ngủ từ trưa đến chiều là mụ mị đến phát sợ, dậy lắc lắc đầu mấy phát mà sợ não nó cũng văng ra theo straight face . Được cho đi học mà học có nổi đâu, sáng nằm vật vựa như bị nghiện, còn chiều thì cúp luôn smug . Sợ bị đá đít quá!!! Không hiểu sao cứ nghe ai cầm mic nói thao thao là mắt mình cứ sụp dần đều. Hồi học đại học, tới năm 4 mình mới biết cái thư viện trường nằm ở đâu, mấy lần xém bỏ thi vì không học bài kịp, trước ngày thi tốt nghiệp 10 ngày mình còn bị nghi ngờ về khả năng đậu. Vậy mà không hiểu bằng 1 cách thần kì nào đó, vẫn toàn mạng sống tới bây giờ ^^

Nói chung là mình thương ba mẹ mình. Người nhà quê hiền hậu, thật thà, bị người ta ăn hiếp. Nghe giọng mẹ trong điện thoại mà mình buồn, từ nhỏ đến lớn, đã biết bao nhiêu lần mình tự hứa với lòng khi mình lớn nhất định sẽ có ngày đòi lại công bằng cho mẹ. Nói công bằng chứ có lớn lao gì cho cam, chỉ là mẹ được sống mà không bị chèn ép, không phải nghẹn ngào uất ức mà không biết nói với ai, có thể thẳng tay chỉ vào mặt người khác mà chửi ^^.Chính vì ba mẹ hiền lành như thế nên mình mới phải tàn nhẫn, con bạn thân của mình có 1 câu tương truyền, bảo mình là đứa đã đi qua rồi thì không bao giờ quay đầu lại. Hồi đó oán hận nó lắm, nhưng giờ mới thấy đúng devil . Mà con người, cớ gì phải như thế nhỉ???

Mình lại có nhu cầu chuyển nhà broken heart Ở đây không phải có gì không tốt. Chỉ đơn giản là mình muốn sống tự lập và tự do. Cô quạnh cũng được, chỉ cần tự do.

Gần sinh nhật anh già love struck. Chợt nhớ ra YooChun và Shun đều là ng thuận tay trái big grin . Trong DBSK, mình thích giọng của JunSu nhất, cao và mạnh, dù hơi chói tai. JeaJoong có giọng đẹp nhưng mình thấy yếu cool . Giọng của YooChun nói nghe sệch xy hơn hát, nhưng cơ bản là mình cũng thích, thích tông cao và tông trầm mừ hehe. Đến bây giờ mình vẫn thích Bolero live nhất, và vẫn chưa có ý định sẽ nghe thêm 1 bài nào nữa của nhóm này cool , vì sao thì không biết.

Cái blog này giống y chang 1 cái thùng rác, mình giận chuyện gì, nghĩ chuyện gì, cũng đều đem vào đó xả. Vậy nên lúc nào nó cũng thật hỗn loạn linh tinh và mang tính cá nhân đặc thù blushing

7/11/10

Rảnh rỗi sinh tội lỗi

Dạo này chú ý vớ va vớ vẩn nên cũng có những nỗi niềm vớ va vớ vẩn.
Nói thật là mình tự nhiên rất ghét 1 số News tự sướng của Hàn. Và đây cũng là 1 trong số 1 mớ lí do mà trước giờ mình dễ có thiện cảm với fan Nhật hơn fan Hàn. Bây giờ thì không tính, vì vàng thau lẫn lộn, chứ fan Nhật hồi trước chất. Xem phim rất công tâm, khen chê bài bản, không ngại xỉ diễn viên mình yêu thích, nếu ko mún nói xỉ cũng là thú vui của các bạn ấy. Xỉ nhưng vẫn yêu, thế mới tài.

Sau đây là 1 vài ví dụ điển hình:

1. Là cái news về SMAP và DBSK, rất rất rất nhiều fan Hàn bay vào ca DBSK lên tận mây, trong khi nghi ngờ khả năng của SMAP??? Mình không phủ nhận tài năng của DBSK cũng như tán tụng trình độ của SMAP, nhưng mà trước khi phát ngôn thì làm ơn lên túm áo bác Google xem SMAP là ai cái đã.

2. Câu chuyện về "mỹ nam" Kimura và Huỳnh Hiểu Minh. Anh già mà được kiu là mỹ nam sao??? Nếu mún kiu anh là mỹ nam thì trước hết phải xem khả năng và những gì anh ấy đã làm được cái đã. Nói anh cứ như là 1 tên vớ vẩn nào bên Nhật chỉ được mỗi cái đẹp. Với anh, (nếu có) đẹp (thì) chỉ là cái phụ, phụ, phụ của phụ. [dù với mình, anh đẹp ^^]

3. Bản Youtube Playful Kiss của KHJ nổi tiếng trên toàn thế giới??? LOL Chưa bao giờ có ý định anti bạn này và phim này (dù ko hứng thú gì với cả 2) nhưng đọc cái tin này mà khó hiểu quá. Viết cái comment thắc mắc (ko biết có) nhã nhặn (hay không) chưa đầy 1 tiếng sau liền bị fan của bạn tặng lại 1 cái cmt là chưa coi bản Youtube thì đừng ý kiến, và thêm 1 cái cmt bảo rằng mình là ng hàm hồ ^^ [có vẻ đung đúng nhỡ]. Vâng, tớ sai, vì tớ chưa coi bản Youtube mà đã nghi ngờ tính hay ho của nó nhưng tớ đã nói rõ là tớ xem trọn 16 tập drama rồi và mọi ý kiến đều là thắc mắc cá nhân của tớ, mong những ai đã yêu KHJ, hiểu rõ về bạn ấy cho kẻ nông cạn là tớ 1 vài giải thích, may là tớ chưa mở miệng ra xỉa xói bạn chữ nào nhỉ. Hay tớ phải nói thẳng là cái phim đó nó dở quá nên có 1 kẻ đã (cố) xem ngần ấy tập mới quyết định ko xem Youtube nữa. Khéo kiểu ấy tớ nhận dc cả 100 cái cmt reply í ;)

Nói chung là biết mình cũng khá bịnh hoạn khi để ý mấy chuyện linh tinh thế này. Nhưng có nhiều cái nó chướng mắt kinh khủng. Vậy đó, nên mới có cái title :P