19/4/12

In time with you [OST]




In time with you chưa hẳn là một bộ phim hay, nhưng là một bộ phim mà khi xem người ta có thể cười. Nội dung không mới, dàn diễn viên duyên dáng và tự nhiên, rất cảm xúc kể cả chính phụ (ngoại trừ nam thứ). Có triết lý nhưng không quá ôm đồm. Nhạc phim dễ nghe. 
Nói chung là recommend với lời nhắn "Hãy cố gắng xem qua 3 tập đầu" ^^

P/S: sẵn vì cặp đôi Lâm Y Thần và Trần Bá Lâm, mình đã xem nốt Lovesick nhưng không có hứng thú với phim này chút nào, vừa xem vừa tua O______O. Tuy nhiên rất thích đoạn nói chuyện sến sau:

Nữ thứ: Tại sao? tại sao? tại sao? (quây si mà? quây si mà? quây si mà?)... Cô ta có gì hơn em chứ???
Nam chính: trái tim anh.
Nữ thứ: (mặt đơ) - mình cũng đơ vì không hiểu.
Nam chính: Cô ấy có trái tim anh. (có hơn em nhiêu đó thôi em gái à)

Hú hú. Bây giờ thì em đã hiểu. :)

17/4/12

S S K K

Khi còn nhỏ, mỗi lần giơ chân ra cho các bậc "cao nhân" xem để coi coi số mình sướng hay khổ, mình thường thầm cầu mong câu trả lời sẽ là: sướng ^^.
Lớn lên 1 chút, mỗi lần thấy mình nằm phơi thân ngoài thềm, nằm võng ngủ quên từ trưa tới chiều hay là bắc ghế ra sau nhà nhìn mai, nhìn chuối, nhìn gà, nhìn chó... (nói chung là lúc mình làm biếng), thì câu cửa miệng của mẹ nhất định sẽ là "sướng trước khổ sau nhe con".

Bây giờ, thỉnh thoảng những khi khổ khổ và nhớ lại chuyện đó, mình lại thấy bực bội ghê gớm. Biết vậy hồi đó mình đã làm siêng, nghe lời mẹ, như vậy có khi lại thành "khổ trước sướng sau đó con" ^^.
Nhưng cũng có thể là do mình quá sướng (mà mình không biết), nên dần dần bớt sướng thì mình lại cho là hết sướng.

Mỗi lần có chuyện không vừa ý, mình lại giả đò tự an ủi bản thân là "thôi, chuyện gì cũng có lý do của nó". Nhưng nói là nói vậy thôi, trong bụng vẫn không kìm được suy nghĩ, lý do cái con mắt nó thì có.

Chỉ có điều...
Khi đọc xong Hoa tư dẫn, điều mình nghĩ ngợi đầu tiên là nếu bây giờ tự nhiên nhảy ra một A Phất hỏi "ê, có muốn tui dệt cho 1 điệu hoa tư không cưng" thì mình sẽ trả lời như thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, mình chợt phát hiện ra là mình chẳng có hối tiếc chuyện gì đến mức đó hết, nên chắc mình sẽ kiu A Phất về ôm Mộ Ngôn đi cho nó lành.

Bởi thật ra, chuyện gì cũng có lý do của nó. Nếu nó đã xảy ra thì chắc nó có 1 ý nghĩa nào đó (còn nó không có ý nghĩa nào đó thì thôi).
Sướng sướng khổ khổ, mới hai mươi mấy năm làm sao mà biết được.