31/3/11

Tháng tư

Mai là tháng tư. Nhanh thật nhanh.
Tôi đã đi qua bao nhiêu tháng tư, và còn nhớ bao nhiêu tháng tư? Rồi tự nhiên có 1 ngày chợt buồn miên man như thế, khi nghĩ về những chuyện không đầu không cuối. Hay già rồi nên luôn nghĩ chuyện xưa?

Sáng nay, nhóc thực tập mang theo Hajime. Nhìn em đọc ngấu nghiến tự nhiên bật cười ^^ Mình nói với em, mình thích sự dịu dàng của Akira, thích cả câu nói, sự dịu dàng dễ bị hiểu lầm lắm. Em mắt tròn ngơ ngác, sao em không nhớ gì chi tiết đó ^^ Ừ, thì làm sao em nhớ? Mà chắc chỉ mỗi mình mình nhớ. Watanabe Teako vẽ Akira nghiêng đầu cười, tóc bay bay mắt híp lại khiến mình mê mẩn. Sau này lúc coi Mars, cảnh mình thích nhât cũng là lúc Châu Du Dân nghiêng đầu, tóc lòa xòa tung bay, cảm giác rất tự do tự tại.



Mình có thói hay quên nhưng những gì đã nhớ thì phải gọi là... khắc cốt ghi tâm. Đến mức không cần nhắm mắt cũng có thể thấy hình ảnh đó hiển hiện sống động.
Như cảnh bầu trời xanh và cao lồng lộng, đẹp đến mức rung động lòng mình.
Hay Bảo bảo cắn môi nhẹ (lúc cười bao giờ cũng cắn môi nhẹ ^^), ngồi chơ vơ trên chiếc xe máy rên rỉ hát "Em". Bài hát buồn và cái giọng trầm ấm não nề đó, làm mình thấy lòng day dứt kinh khủng.

Mình đã nói với 1 ng chị thân thiết là, em rất hay hạnh phúc, em thấy mình may mắn, gia đình tốt, bạn bè tốt, công việc tốt, đồng nghiệp tốt, tình yêu cũng tốt nữa. Mà thật ra, cũng chưa hẳn là tốt, chẳng qua là em dễ hài lòng với những gì mình có. Điều đó là sự thật ^^

Lúc buồn mình hay nhớ tới Bảo bảo, không phải ai khác. Chắc vì thời gian gặp gỡ đó, là thời gian buồn nhất trong suốt những năm mình sống. Đến mức mình phải cảm thán, nỗi buồn dài lê thê tan ra không khí, rồi mình lại hít vào ^^ Nhưng mình không muốn gặp lại. Đơn giản là đã qua rồi. Gặp để làm gì?



Trong thời điểm nào đó, sẽ có 1 ai đó, 1 điều gì đó. Hình thành nên nỗi nhớ và ký ức xa xôi.
Thấy trên báo nói, người nào sinh vào cung song tử thường khó lớn, tâm tình trẻ con lâu bền.
Thật ra mình muốn trưởng thành và chín chắn. Nhưng nếu không được, thì đành đem tâm tình nữa nạc nữa mỡ này gom góp những ký ức đẹp đẽ về làm bảo vật thôi ^^

mà nhớ 1 ai đó, 1 điều gì đó trong 1 thời điểm nào đó. Lưu giữ khoảng khắc đó, là một điều hạnh phúc.
Thế nên mình mới có nhiều hạnh phúc.
Nhiều đến mức như vậy ^^

Trong nỗi nhớ mênh mang tôi mới hiểu
Tình yêu chưa hẳn là tình yêu
(st)