25/3/11

Như gió như mây

Dạo này, mình mẫn cảm đến kỳ lạ. Cứ mỗi lần đọc tin về Nhật là khóc, khóc lén lút, khóc lộ liễu, đến mức mình cũng lo lắng cho mình vì mình có phải là đứa mau nước mắt đâu chứ T_____T. Nghĩ lung kinh khủng. Quê mình cũng gần biển mà...

Không cần ai nói mình cũng biết mình trước giờ là đứa hay nghiêng ngả, gió chiều nào xuôi theo chiều nấy ^^ nguyên tắc có chút ít nhưng toàn là quái quái (hay nhảm nhảm). Mọi người đều mún thật cá tính, độc nhất còn mình thì cứ thích hòa tan zô đám đông, sống an nhàn hưởng lợi không mong sóng gió. Suy nghĩ cũng đơn giản, phiền não thì luôn tìm cách đơn giản hóa. Vậy nên lần này ý chí sụt giảm đến mức này thiệt khác thường.

Mình nhớ xữa nói xữa là đứa (nhỏ) mà cứ đi xa nhà mấy mét là thấy nguy hiểm rình rập. Mình thì không đến mức đó ^^ vì mình lớn hơn xữa 1 mớ tuổi mà. Hơn nữa từ nhỏ đã được ba mẹ đá lăn lóc ra khỏi nhà, mặt vì vậy cũng dày lên không ít ^^ Dù thỉnh thoảng đi đường cũng hay nghĩ tới cảnh mình té nhào đầu ra trước, xe tải phía sau băng băng chạy lên :P Nhưng thật ra, cái mình mong nhất, nếu có điều gì đó xảy ra, thì mình đang ở gần những người mình thương yêu.

. Dạo này mình không đủ sức viết những điều hay ho và lãng mạn nữa rồi T_______T
. Và mình cũng hiểu ra nhiều thứ về con người. Dù có lúc tức giận đến mức phải hét lên rằng, cứ tiếp tục như thế này, có 1 lúc mình sẽ biến thành 1 trong những người như vậy, luôn đề phòng, luôn cẩn trọng, luôn nhìn thấy bản thân mình đầu tiên. Nhưng tối về lại tự trấn an, không sao không sao.  ^^ Vì rồi mọi thứ sẽ ổn thôi mà :)