2/3/12

Tháng ba (2012)

1. Đi lang thang (trên mạng) một hồi và tự nhiên lại nghĩ: Sao người ta cứ thích hơn thua với nhau như thế? ngoài đời cũng vậy, không phải ngoài đời cũng vậy.
Chúng ta được sinh ra và trưởng thành trong những hoàn cảnh rất rất khác nhau. Không thể tay bắt mặt mừng như gặp được đồng chí thì cứ lặng lẽ cười chào rồi đi qua thôi. Không ai vì mấy câu nói của người khác mà nghĩ sai về bạn, cũng không ai tự dùng quy luật đúng sai do mình đặt ra rồi buộc ng khác phải tuân theo được cả. Hơn thua ngoài đời đôi khi là bắt buộc, ở những nơi không là bắt buộc chẳng lẽ không thử 1 lần mắt nhắm mắt mở cho qua được hay sao?
Đúng là chúng ta được sinh ra và trưởng thành trong những hoàn cảnh rất khác nhau mà...

2. Sắp tới có thể mình sẽ rảnh rỗi 1 chút, nên sẽ trả nợ cho những món nợ cần phải trả. Có những món nợ mình im lìm lờ luôn nhưng không phải là mình quên ^^ chỉ là không biết dùng từ nào để biện bạch cho sự "thiếu nợ" triền miên của mình, chỉ còn cách chờ trả được nợ xong mới dám vác mặt đi nói xin lỗi người ta :)

3. Ngôn tình: dạo này ra nhà sách thấy ngôn tình nhiều đến nao lòng, người mua ngôn tình cũng nhiều đến não lòng. Mình không ghét ngôn tình. Cũng không xem rẻ ngôn tình 1 chút nào. Nhưng mà giữa cái thời đại nhà nhà edit ngôn tình, người người xuất bản ngôn tình như thế này, rồi cả những rắc rối xung quanh đó. Tự nhiên trong lòng lại có chút buồn bực. Chỉ vì... viết về tình yêu không phải là không hay.
Mà là ngoài tình yêu cũng còn có nhiều thứ khác hay lắm (mà mình nghĩ là cũng nên viết về dù là 1 ít).

4. Vừa nhận được 1 email của khách hàng than phiền rằng chị đã quá mệt mỏi vì cách làm việc nhiêu khê. Haizz... chẳng lẽ mình nói lại, em cũng quá mệt mỏi vì em cũng đâu ham gì thứ nhiêu khê ấy, và em luôn là ng đứng mũi chịu sào giải thích tại sao là A là B là C mà có mấy ai chịu hiểu đâu, nghe sếp chửi cũng là em, mà nghe khách hàng chửi cũng là em... Nhưng rồi lại im lặng... vì nói để làm gì? Bao nhiêu ng sẽ hiểu? Chỉ có thể tự mình cố gắng hết sức mà thôi.

5. Trước của sổ phòng có treo 1 cái chuông gió, và mình thích nó ghê gớm. Tiếng va vào nhau lanh canh khiến mình thấy an ủi thật nhiều. Bớt cả cô đơn.