23/3/17

Go solo

23.03.2017

Trước đây mình nghe 1 câu đại loại là, mỗi lần chuyển cảnh trong 1 vở diễn, bao giờ cũng là màn đen. Xong mỗi lúc gặp khó khăn đau khổ gì, đại loại là hờn giận cả thế giới loài người, thì mình lại tự nhủ là, chắc mình cũng đang tới đoạn kéo màn đây :))). Éo le 1 cái, đôi khi cái màn nó kéo hơi bị lâu, và đôi khi sau cái màn còn là cảnh khác kinh dị hơn cảnh cũ :)))

Nhưng, chúng ta vẫn phải sống. Sống vui vẻ, sống khoẻ mạnh, sống tử tế. Mỗi ngày.

Hôm bữa bạn nói với mình là bạn có người yêu rồi. Mình cũng cười haha xong chúc mừng tới tấp, xong sau đó lại thấy hụt hẫng làm sao. Mình cảm thấy sao con người thay lòng đổi dạ nhanh chóng quá, mới hôm tết, ngồi cafe She bạn còn nói với mình bạn yêu người khác. Giờ gió thoảng mây trôi, thời gian tích tắc, người bên cạnh bạn đã đổi thành người khác mất rồi.
Đôi lúc mình thấy mình vô công rỗi nghề khi nghĩ mãi về những chuyện không đâu.

Người xấu nhiều, nhưng người tốt cũng rất nhiều.

Chỉ ở đây mình mới thấy riêng tư đôi chút.

12/2/17

Rất lâu

12.02.2016

Rất nhiều lần, mình đã quay lại đây như một lữ khách, lặng lẽ đọc, lăng lẽ rời đi. Cảm giác ngắm nhìn tuổi trẻ của mình, hay chạm vào những điều xưa cũ thật ngọt ngào.

Mình của ngày hôm nay đã không còn nhớ mình của những ngày ấy, kiểu như thảng thốt ngạc nhiên, a ~ sao hồi trước mình lại như thế này nhỉ. Cũng như mình của ngày ấy không thể tưởng tượng ra mình của ngày hôm nay, chút trữ tình của tuổi trẻ đã biến mất không dấu vết :).

Và rồi, mình chợt nhận ra, nơi đã từng xôn xao một thời, giờ chỉ còn im hơi lặng tiếng. Có những người bạn mấy năm rồi không đăng một bài mới nào, thậm chí, có người đã xóa blog.
Thời gian quả thật đủ dịu êm, và cũng đủ tàn nhẫn nhỉ.

Hẹn gặp lại, đúng là câu mình ghét nghe nhất.
Nhưng chính vì lời hẹn gặp lại với nơi chốn này mình đã giữ đúng. Thì hy vọng bất cứ lời hẹn gặp lại nào mình nói ra đều cũng sẽ thành hiện thực.

Hẹn gặp lại, HH.